Có một điều luật dành riêng cho con
Khi còn tròn bảy tuổi
Con sẽ chẳng cảm nhận được đầy đủ
Là quyền hay nỗi đau khi con được hỏi:
Con ở cùng ai, khi cha mẹ không cùng?
Chạm đôi mắt tròn trong veo rưng rưng
Người Thẩm phán như thấy mình có lỗi
Phiên hòa giải không thành, dẫu cạn lời để nói
Cha, mẹ ngược đôi bờ, con – cầu nối chơ vơ
Biết cuộc sống luôn tồn tại những không ngờ
Nhưng nói gì với con đây khi con chỉ mới tròn bảy tuổi
Ừ cha mẹ nhân duyên không thể đi cùng nhau đến cuối
Nhưng bảy tuổi tròn, con hiểu nổi được sao
Trái tim người Thẩm phán nhói đau
Khi đôi mắt con rưng rưng ngập đầy bối rối
Khi nét chữ chưa tròn, nhòe trong dòng nước rơi nóng hổi
Bảy tuổi thơ ngây nhưng biết nỗi chia lìa
Người Thẩm phán có một ước mong cháy suốt dọc hành trình
Hòa giải thành, níu gia đình qua ly tán
Không được thế, mong con sống yêu thương
vượt qua ngày đau đớn
Đừng làm mãi nước mắt rơi, làm ướt nụ cười mình
Ước đường con đi cây lá vẫn tươi xanh
Mong mẹ cha dẫu đôi bờ, vẫn yêu con như yêu nhau
ngày cưới...
Để đường đời dẫu gặp khúc gập ghềnh cản lối
Con đủ kiên cường tới được phía bình minh.
Nguyễn Thị Nga
TAND TP. Thanh Hóa, tỉnh Thanh Hóa
(Trích trong tập “Vinh danh công lý”, Tòa án Nhân dân Tối cao, NXB Dân Trí năm 2020)